Mùa thu ở Mỹ thì ngắn, chắc chưa tới hai tháng. May là năm nay có El Nino nên mùa đông đến muộn, thu kéo dài ra tí chút. Cho tới tận đầu tháng Mười Một, trời vẫn còn nóng, tới hơn 70 độ, nghĩa là tiết trời của tháng Chín.
Mùa thu có nghĩa là lá chuyển màu, xanh đỏ vàng tím tái loạn xạ hết cả. Cứ đi mỗi nơi lại thấy một khúc đỏ, một khúc vàng chen nhau vui mắt. Giả thiết của tôi là, vào mùa thu nắng nhạt hơn, lá cây chuyển sang sẫm mầu hơn để nhận được nhiều năng lượng hơn. Tôi xem một video clip về một hệ Mặt trời khác dựa trên khoảng cách giữa ngôi sao chủ và các hành tinh, lập luận rằng nếu có dạng sống tương tự như thực vật ở Trái đất, có thể lá cây sẽ màu đen. Đơn giản là vì ánh sáng ở đó yếu tới mức chỉ có lá màu đen mới có thể nhận đủ năng lượng hừm hừm lừm bừm.
Một ngày đẹp trời, tôi đi bộ lang thang quanh trường. Trường rộng lắm. Theo tỉ lệ thì diện tích trường Ngoại thương ở Hà Nội như nào, một nghìn lần nhân lên sẽ ra cái trường tôi học. Tôi chỉ đi bộ khúc gần sông thôi, ở đấy người ta để một khoảng cây dầy đặc, anh Đức lâm tặc ở Việt Nam mà sang đây gặp chỗ cây này thì vui phải biết. Tôi đi theo cái trail dọc bờ sông, nhìn lá vàng lá đỏ lá tím lá tái mà cảm giác thanh thản nhẹ nhàng cứ ngân nga lồng lộng trong không gian trong trẻo xanh ngắt ấy.
Năm ngoái lúc gần hết mùa đông rồi tuyết còn như thế này: