Cô gái khép cánh cửa phòng tắm sau lưng lại. Chỉ còn nghe tiếng vòi hoa sen xối xả.
Chuột nằm trên giường, nghĩ ngợi vẩn vơ, đặt một điếu thuốc lên môi và tìm bật lửa. Không có trong tui chiếc áo khoác vắt trên bàn. Cũng chả tìm thấy que diêm nào. Anh lục qua ví cô, nhưng cũng chả khá hơn. Anh chẳng còn lựa chọn nào khác là phải bật đèn phòng lên và kiếm trong các ngăn kéo bàn, cuối cùng thì cũng thấy một hộp diêm cũ, mang tên của một cửa hàng đâu đó.
Cô gái để đồ lót, tất vớ gập gọn gàng trên lưng ghế, cạnh đó là chiếc váy cắt may rất khéo màu vàng nâu (1).
Trên chiếc bàn đêm, cạnh chiếc đồng hồ đeo tay nữ là chiếc túi Baggarie(2), không còn mới nhưng cũng được giữ gìn cẩn thận.
Chuột ngồi trên chiếc ghế mây đối diện và, với điếu thuốc trên môi, nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ.
Từ căn phòng trên đồi, anh có thể quan sát hoạt động của mọi người trong bức màn sẫm phía dưới. Giây lâu, Chuột chống nạnh, giống như một tay golf tập trung vào cú đánh xuống dưới đồi(3), chăm chú ngắm nhìn hàng giờ đồng hồ. Sườn dốc điểm những đốm sáng của các căn nhà, trải thấp dần từ ngay dưới chân anh. Có những bụi cây tối, những mô đất nhỏ, đây đó có ánh sáng bàng bạc của những ngọn đèn hơi chiếu sáng cho những hồ bơi tư. Ở cuối con dốc, một con đường ngoằn ngoèo bò qua, một dải sáng uốn lượn trên mặt đất, và trên đó có lẽ có một khu đô thị mới sẽ được mở ra ăn liền tới biển. Biển đen sẫm, tối màu tới mức bạn không còn phân biệt được đâu là biển và đâu là trời. Và ở giữa màn đêm là đốm sáng màu cam của ngọn hải đăng, nhập nhờ như chực tắt. Giữa những chướng ngại hiểm nguy đó chỉ có một lộ trình hàng hải khả dĩ duy nhất.
Một con sông.
*****
Lần đầu tiên Chuột gặp cô gái là vào đầu tháng 9, khi bầu trời vẫn còn đượm nét rực rỡ của mùa Hạ.
Anh đọc tờ tuần báo “Voi trắng” mục rao vặt. Đâu đó bên cạnh những cũi nhốt trẻ em, đài để học ngoại ngữ và xe đạp trẻ em, anh thấy một chiếc máy chữ chạy điện. Một người phụ nữ nhấc máy, giọng rất sành sỏi, “Vâng, chiếc máy chữ đã được dùng một năm rồi, nhưng vẫn còn một năm bảo hành nữa. Không chấp nhận trả góp hàng tháng. Anh có thể tới đây và tự mang về đựơc không?” Các điều khoản cũng được thoả thuận, Chuột lên xe và tới căn hộ của cô, trả tiền và mang chiếc máy chữ đi. Nó ngốn hết khoản tiền tích cóp được từ việc làm thêm trong mùa hè.
Duyên dáng và mảnh dẻ, cô gái mặc một chiếc váy không tay dễ thương. Hoa văn trang trí rất đẹp thành những hình và màu sắc khác nhau trên váy. Khuôn mặt đức hạnh, chăm chỉ, búi tóc ra sau. Tuổi tác? Anh tin vào một con số nào đó giữa hai mươi hai và hai mươi tám.
Ba ngày sau anh nhận được cuộc điện thoại, cô tìm thấy nửa tá băng mực cho chiếc máy chữ, nếu anh cần. Và khi anh đến lấy, anh mời cô đến J’s Bar và đãi cô hai chầu cocktail để cảm ơn về chỗ băng mực. Tuy thế, anh vẫn chưa nói chuyện gì nhiều với cô.
Lần thứ ba họ gặp nhau là cách đó bốn ngày, tại một bể bơi trong nhà ở thị trấn. Chuột đưa cô gái về và ngủ với cô. Chuột thậm chí còn không hiểu tại sao câu chuyện lại diễn ra như vậy. Anh không thể nhớ nổi ai đã gợi ý trước. Nó cũng tự nhiên như dòng đời cuộn chảy vậy.
Sau vài ngày, mối quan hệ của hai người đã nở rộ trong anh, như một cái chêm mềm mại hiện hữu trong cuộc sống thường nhật của anh. Chậm rãi và nhẹ nhàng, một điều gì đó đã đến với Chuột. Cứ mỗi khi nhớ về vòng tay mềm mại của cô ôm mình, anh lại thấy một sự dịu dàng lan toả, một cảm giác đã bị lãng quên từ lâu.
Anh có một ấn tượng rõ nét rằng cô gái, trong thế giới nhỏ bé của mình, cố gắng xây dựng những điều hoàn hảo. Và Chuột biết rằng, điều đó khác hẳn những nỗ lực thông thường của mọi người. Cô luôn mặc những chiếc váy rất có gu mà không gây ra sự chú ý thái quá nào, đồ lót đẹp, không cầu kỳ nhưng hợp thời trang. Cô xức nước hoa vị nho ban mai, khi nói cẩn thận lựa lời, tránh hỏi những câu thừa, cười bằng những nụ cười đã được luyện đi luyện lại qua gương. Mỗi một điều này, theo một cách nào đó, lại làm Chuột buồn. Sau khi gặp cô gái vài lần, Chuột cho rằng cô khoảng hai mươi bảy tuổi. Và anh đã đúng phóc.
Ngực cô nhỏ, cơ thể không chút mỡ thừa, da hơi rám nắng, dù cô gái không thừa nhận đã đi tắm nắng. Gò má cao và đôi môi mỏng lộ sự giáo dục cẩn thận và tiềm ẩn sức mạnh. Ấy vậy mà dù có những đường nét sinh động ấy, gương mặt cô vẫn toát lên một vẻ ngây thơ, trong trắng.
Cô tốt nghiệp khoa Kiến trúc của một trường nghệ thuật và làm việc trong một phòng dự án, theo như lời cô kể cho anh. Nơi sinh? Không rõ ràng. Tới đây sau khi tốt nghiệp. Một tuần một lần, cô đến hồ bơi, và tối Chủ nhật hàng tuần, cô đi tàu theo học lớp viola.
Tuần một lần, vào các tối thứ bảy, hai người lại ở bên nhau. Rồi cả ngày chủ nhật Chuột ngồi nghe nàng chơi nhạc Mozart.
Chú:
(1). finely tailored dress mustard color.
(2). “Baggagerie shoulder bag”, không rõ lắm Baggagerie là gì??? Gúc không thấy có.
(3). “like a golfer standing at the brink of a downhill course” đoán là gôn thủ chuẩn bị đánh những cú dốc xuống, hình như là hơi khó hơn, chịu vì chưa biết chơi mà cũng chả bao giờ xem golf mà lại ngại gúc.