Pinball, 1973 (3)
Pinball, 1973 (3)

Pinball, 1973 (3)

2

Mùa thu năm 1973 là một mùa khắc nghiệt. Điều này là rõ ràng với Chuột, đớn đau nhẹ nhàng như bị mắc một hòn sỏi trong giày.

Ngay cả khi một mùa hè quá ngắn ngủi đã qua, như thể tan biến vào không trung với tiết trời tháng Chín phảng phất, những kí ức về mùa hè ấy vẫn đọng lại trong tâm trí của Chuột.

Anh đó, vẫn chiếc áo sơ mi cộc tay cũ kỹ, quần soóc bò, đi xăng đan bãi biển. Anh quay lại quầy bar J’s, ngồi đối diện với J và uống những cốc bia lạnh buốt. Sau năm năm bỏ thuốc, anh hút lại, và cứ mười lăm phút anh nhìn đồng hồ đeo tay một lần.

Chuột có thể thấy chuỗi thời gian như một đường thẳng được chia thành những quãng nhỏ giữa các chặng nghỉ. Tại sao lại vậy, Chuột không hề biết. Anh không hề thấy một hệ quả nghiêm trọng nào. Và như thế đấy, anh cứ lang thang trong ánh mùa thu nhàn nhạt cầm một sợi dây tời mềm.

Anh bước qua những ngọn đồi mọc đầy cỏ, vượt những dòng sông, mở ra bao cánh cửa, nhưng sợi dây tời ấy chẳng dẫn anh tới đâu cả. Như một con ruồi mất đôi cánh vào mùa đông, như một dòng sông trước bể cả, Chuột bất lực và cô đơn. Một làn gió thu yếu ớt thổi tới, mà anh cảm giác không gian ấm áp của anh đã bị trôi bạt tới một phương trời nào.

Ngay khi một mùa vừa ra khỏi cửa thì một mùa khác lại nối tiếp qua một cánh cửa khác. Không ai nhào tới cánh cửa đã khép và kêu lên: Này, gượm hẵng, còn một điều cuối cùng tôi quên chưa nói. Nhưng không có ai ở đó, và cánh cửa vẫn khép lại nhẹ nhàng. Lại thêm một mùa nữa ở trong phòng, ngồi trên ghế và đánh diêm châm thuốc. Người lạ mặt nói, nếu anh quên nói điều gì thì cứ tới đây cho tôi biết. Và khi hiểu ra, tôi sẽ gửi anh một thông điệp.

Không, anh sẽ nói thế, mọi chuyện đều ổn thôi, thực sự không có chuyện gì cả. Và quanh đây, chỉ nghe tiếng gió thổi.

Thực vậy, chả có gì. Chỉ thêm một mùa nữa đã chết, thế thôi.

************

Mỗi năm, mọi thứ đều như thế: giây phút lành lạnh của tiết thu chuyển sang đông, đứa trẻ nhà giàu bỏ học cặp kè với nhân viên quầy Bar người Hoa như một đôi già cả.

Mùa thu bao giờ cũng rất buồn. Đám bạn bè ít ỏi ở lại trong thành phố suốt kì nghỉ hè thậm chí sẽ không chờ tới được tháng Chín, khi họ sẽ tổ chức lễ chia tay chính thức và biến cùng những niềm khao khát xa vời đâu đó. Khi ấy, mầu sắc cũng dìu dịu thay đổi, ánh nắng hè có những bước chuyển mình nhẹ nhàng khó ghi nhận, và Chuột hiểu rằng bầu không khí tưng bừng đã nhạt nhoà. Rồi chẳng mấy chốc, hơi thở cuối cùng của những giấc mơ ấm áp vụt tắt như dòng nước hoà vào trong cát không còn dấu tích.

Ngay cả với J, mùa thu cũng chẳng phải một tiết trời hạnh phúc gì. Từ tháng Chín trở đi, lượng khách hàng giảm đi trông thấy. Đây là chuyện thời vụ, nhưng việc kinh doanh đình trệ vào mùa thu là điều dễ nhận thấy. Cả J và Chuột đều không biết phải làm gì. Vào giờ đóng cửa hôm nào cũng còn nửa hộp khoai tây đã gọt hết vỏ vẫn đang chờ được chiên ròn.

“Công việc rồi sẽ lại phất lên thôi, cậu chỉ việc chờ đấy”. Chuột an ủi J ” Rồi cậu sẽ bận như chong chóng đến mức phải nguyền rủa vận may cho mà xem”.

“Cậu nghĩ thế thật hả?” giọng J đầy nghi ngờ, anh trượt xuống từ chiếc ghế quầy rượu đặt sau bàn tính tiền và chùi chỗ bơ dính trên bánh mì.

Không ai biết phải trông đợi một điều gì.

Thế là Chuột cứ chúi mũi vào những trang sách, trong lúc J đánh bóng chai rượu và làm vài hơi thuốc lá không có đầu lọc kẹp giữa hai ngón tay.

***************

Từ vài năm trước, với Chuột thời gian trôi đi đã không còn êm ả. Tới mùa xuân, anh bỏ trường Đại học.

Tất nhiên, Chuột có một số lý do để bỏ học. Những lý do ấy đan xen vào nhau rối tung rối mù lên, và đến một điểm cực độ nào đó, kíp mìn sẽ nổ tung. Nhiều thứ còn lại với anh, nhiều điều đã vỡ nát tan tành, và nhiều cái đã chết.

Anh không bao giờ thổ lộ tại sao anh đã bỏ học. Có lẽ phải mất năm giờ đồng hồ anh mới có thể đặt lại được những sự việc riêng lẻ vào đúng chỗ của chúng. Và nếu anh kể với một người, thì người khác sẽ muốn nghe. Rồi chắc chắn sẽ đến cái cảnh anh phải giải thích với cả thế giới. Cái viễn cảnh ấy quá đủ để Chuột ngán ngẩm.

“Họ không thích cách tôi cắt cỏ trong sân vườn.” anh nói mỗi khi một lời giải thích là không thể tránh khỏi. Có cô nữ sinh thậm chí còn đi kiểm tra thảm cỏ “Anh làm việc có tồi đâu,” cô ta nói khi quay lại.” Có thể vẫn còn đâu đó một vài mẩu giấy vụn, nhưng…” “Chỉ là do cách đánh giá thôi.” Chuột chỉ nói có vậy.

“Hay trong một tâm trạng thoải mái hơn, anh nói “Chúng tôi không hợp nhau, trường và tôi ấy mà”, và dừng lại ở đó.

Thế mà đã ba năm trời trôi qua.

Thời gian trôi nhanh đến mức không thể tin được. Rồi đến một lúc nào đó, toàn bộ những cảm xúc rất thật ấy nhạt nhoà thành những giấc mơ cũ kỹ, mơ hồ.

***********

Chuột rời gia đình khi vào Đại học và ở căn nhà sang trọng, nơi ông già anh đã từng ở khi còn học. Gia đình anh không đồng ý với việc này. Cuối cùng, họ cũng đành mua nơi đó cho cậu con trai. Rồi từ đó, họ không còn phản đối cậu con trai đang tranh đấu cho cuộc đời mình về bất cứ việc gì nữa.

Vậy mà không ai từn nói là anh đã tranh đấu, dưới bất cứ góc độ nào. Gà không thể lẫn với vịt được. Bạn sẽ thấy nơi đó là một căn hộ hai phòng rất rộng, bố trí rõ ràng, phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, thiết bị điều hoà, điện thoại, ti vi màu 17 inch, bồn tắm và vòi hoa sen, một bãi đậu xe thật rộng, và hơn hết, một hiên hè lý tưởng để tắm nắng. Từ phía cửa sổ tầng trên cùng hướng ra phía đông nam , anh có thể nhìn thấy một cảnh đẹp diệu kì của thành phố và biển cả. Mở các cửa sổ bên ra, hương hoa cỏ nồng nàn và tiếng chim kêu sẽ ùa vào.

Hàng chiều, Chuột nằm dài thoải mái trên chiếc xe ngưạ mui trần. Lười nhác nhắm mắt lại, anh thấy dòng thời gian êm đềm chảy suốt qua cơ thể như một dòng suối. Hàng giờ, hàng ngày và hàng tuần, Chuột sống như thế.

Thỉnh thoảng, như để gợi nhớ cho Chuột, những cảm xúc miên man lại cuộn lên. Những lúc ấy, Chuột chỉ đơn giản nhắm mắt lại, thư giãn và ngồi im cho đến khi làn sóng ấy qua đi. Nhưng tới khi đó, trời đã chuyển sang chạng vạng tối. Cảm xúc qua, sự tĩnh lặng của tâm hồn lại trở lại, như không có điều gì xảy ra.